Chinh D. Bui’s blog

Vietnamese adventure Seeker

BẠN ĐANG LƯỜI, HAY CHÁN?
---
Mình lười xem hết 1 bộ phim tình cảm Hàn Quốc mà không tua.

Lười ghi ghi chép chép rồi học thuộc trong mỗi kì vấn đáp.

Có lúc lười ăn, lười giao tiếp, thậm chí lười cả việc đi chơi, dù bạn đã đánh xe mò đến tận nhà.

Lười là một trong những căn bệnh thế kỉ nguy hiểm chẳng kém gì HIV/ AIDS, vì nó không bỏ qua bất cứ đối tượng nào, không có phương pháp điều trị cụ thể và thậm chí sẽ còn tái phát với mức độ khá là dày đặc.

Nhớ đợt vẫn còn là sinh viên, học tín chỉ, lại đăng ký lớp không có ai quen, mình lười đi học, rồi cứ nằm ì ở nhà, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy 9 giờ sáng, nhắm mắt phát nữa, mở mắt ra đã 5 giờ chiều. Lặp đi lặp lại vài hôm, đến mức đi ngủ còn nằm mơ phải học lại vì nghì quá số buổi cho phép. Sợ hết hồn, mình bật dậy, tự hỏi bản thân đang sống hay tồn tại, rồi quyết định lên đồ, đi ra ngoài, dù không biết là đi đâu.

Mình cứ lang thang dọc đoạn đường gần nhà, vào quán cafe từng làm hồi năm nhất, chào hỏi quản lý cũ, ngồi nhâm nhi 1 cốc trà đào đã tăng lên 5.000 so với 2 năm trước, nhìn người xe đi lại dưới đường, nghe chuyện của mấy anh chị vừa vào đang họp, chiêm ngưỡng vẻ đẹp sông Tô Lịch khi không ngửi thấy mùi, rồi quyết định ra chợ mua một đống đồ ăn về nấu, bày vẽ, chụp ảnh, tự thỏa mãn một mình.

Dăm ba việc không lấy làm nhiều nhặn, cũng chẳng to tát theo kiểu hô mưa gọi gió, thế mà mình đột nhiên sốc lại tinh thần, thấy yêu đời, có hứng làm mọi thứ. Mình bó gối ngồi suy nghĩ về cơn lười bộc phát suốt mấy hôm, cách nó đến và đi, rồi chợt đặt ra câu hỏi: có phải mình thực sự lười, hay nói đúng hơn, là vì mình chán?

---
Có nhiều lúc, chúng ta tồn tại ở cùng một trạng thái trong quãng thời gian đủ dài. Mọi thứ đều lặp đi lặp lại, đến mức nhìn vào mặt tích cực, bạn còn nghĩ mình đang hưởng thụ cuộc sống an nhiên. Bạn gặp những con người quen thuộc, ăn những món quen thuộc, mặc những đồ quen thuộc và nói cả những câu quen thuộc. Tất cả những thứ quen thuộc đó, tích tụ dần, khiến bạn làm mọi thứ như một loại nghĩa vụ, hoặc phản xạ tự nhiên, vì não bạn mặc định phải thế.

Tự dưng bạn thu mình trong một chiếc lồng, ở đó có tất cả tiện nghi khiến bạn hài lòng, cho đến ngày cảm giác bí bách xuất hiện, nhưng bạn lại không thể tìm thấy nguyên nhân. Chiếc lồng thậm chí không có cửa, nên bạn tự tin mình không hề bị nhốt. Bạn vẫn có thể tự do đi lại nếu muốn. Vấn đề là, chẳng ai rảnh để nhốt bạn làm gì cả. Việc bạn chấp nhận ở trong chiếc lồng là vì cảm giác quen thuộc. Và thứ duy nhất có thể nhốt bạn, ở đây, chính là những suy nghĩ về sự an toàn.

Thông thường, chúng ta sẽ khó nhận ra bản thân mình đang chán, mà hay nghĩ mình lười, khi đột nhiên không có hứng làm gì cả. Bạn trôi trong sự đình trệ của cảm xúc. Chán mọi thứ. Nhưng càng ở trong trạng thái không phải làm gì, bạn lại càng thấy tệ. Nghe tức nhỉ? Nhưng biết sao không? Bạn không mệt, không lười, bạn đang không tìm được cảm hứng.
Cảm hứng với mình là thứ quan trọng vãi. Chẳng riêng gì lúc viết lách. Mà nấu ăn, tập thể dục, xem phim, làm việc, vân vân và mây mây, cái gì cũng cần cảm hứng. Vì chỉ cần bạn hết hứng, là sẽ thấy chán, mà chán , là sẽ lười. 1 vòng tuần hoàn không thể nào sầu hơn.

Cố gắng ngồi dậy, tìm thứ mình thích và bắt đầu tự đặt ra các yêu cầu mới để hoàn thiện chúng đi.

Thử viết lách xem nào? Một pha xả stress cực tốt khi việc suy nghĩ, sắp xếp câu chữ và viết ra sẽ khiến não bạn rơi vào trạng thái được kích thích mạnh.

Xem một bộ phim kinh dị? Hay phim gì cũng được. Nhưng đừng xem để đấy. Xem xong hãy đi kể ngay với một người khác, cố gắng làm sao để thuyết phục người đó phải xem luôn vì bộ phim đó rất hay. Khi nghĩ cách để thuyết phục người ta, bản thân bạn cũng đang được động não rồi.

Nếu chán ở nhà, làm ơn, hãy đứng dậy thay ngay 1 bộ outfit xinh như mộng, make up concept đi thảm đỏ và gọi ngay cho một người bạn (hoặc thậm chí chẳng cần ai cả) để phi ra đường. Bạn làm gì cũng được, miễn là đừng tiếp tục trì trệ trong cơn lười (nói đúng hơn là chán) của bản thân. Mua cái gì đó mới, ăn cái gì đó lạ, nói chuyện với người vô tình gặp. Miễn là bạn không lặp lại chuỗi hành vi thường nhật. Mình thề, các bạn sẽ sớm lấy lại tinh thần thôi.

Cái khó khăn nhất là vách ngăn vô hình giữa suy nghĩ và hành động. Vì dù có đọc xong bài này, bạn thấy đúng, nghĩ cần phải thay đổi, nhưng rồi lại vì cơn lười của bản thân mà nằm liệt đấy, để mai tính tiếp thì cũng không có gì cứu bạn được cả.

Thế nên là ấy, mấy bạn đang cảm thấy chán đời hay lười vl ơi, cố gắng tìm tòi và trải nghiệm những thứ mới nhiều vào, đừng tự ti không làm được, vì thử xong mới biết. 60 năm cuộc đời, phải thử cho tẹt, mỗi thứ biết tí, có khi chẳng để làm gì đâu, nhưng ít nhất, nó sẽ giúp bạn bước ra khỏi cái lồng tưởng tượng của mình, kích thích bạn tư duy và sẽ thấy bản thân lúc nào cũng đầy năng lượng.

Viết xong bài này lại thấy hết hứng rồi đây. Xin phép dừng để đi làm việc khác nhân lúc chưa bị lười =)) Baiiiii
---
#Contho #Conthokhongancoganhang